Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014



"Thôi thì thôi, để mặc mây trôi. Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan..."; vừa nghe nghêu ngao bên nhà chị Ha Nguyen lại được Bạn Lam Minh Trang nhắc "hòang hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ, về đồi sim ta nhớ người vô bờ… "... Sao mà nhớ quá một thời lãng đãng với những bài hát phiêu ơi là phiêu... mà lâu rồi mình cứ tưởng đã quên... Chắc không tìm được một quán cafe nhỏ như Trang để vừa ngắm mưa vừa nhớ rồi, thôi thì tìm một chút tĩnh lặng cho riêng mình để cảm nhận "một chút mây phù du, đã thoáng qua đời ta..."

Ngày cuối tuần và mưa...



(cám ơn tấm ảnh của Thanh Phương nha)

2 nhận xét:

  1. Một chút lãng đãng thế thôi cũng đủ ấm lòng trong khoảnh khắc em há.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị biết không, em luôn tất bật với cuộc sống bên đây nên đôi khi cứ sợ mình bị mòn theo năm tháng... Một chút chạnh lòng thế cũng đủ biết cảm xúc của mình vẫn chưa bị nhạt... Ngày vui nha chị của em :)

      Xóa